TỰ KỂ CHUYỆN MÌNH
1, mình với tiền đình
Ngày xửa, ngày xưa, mình bị bệnh tiền đình rất nặng. Nặng tới
mức mình sắp nổi tiếng vì nó. Nhà thơ Hữu Thỉnh- Chủ tịch HNV, bấy giờ mình mới
là “cảm tình Hội”, trong một lần họp gì đó ở Vũng Tàu, gặp mình, câu đầu tiên
anh cũng hỏi: “Bệnh tiền đình của em thế nào rồi?”. Mình cảm động và hãnh diện
lắm! Mình bị tiền đình mà anh Hữu Thỉnh cũng biết cơ mà! Thôi thì bao tai ương
do tiền đình gây ra bỗng chốc quên hết. Nào thì là, một mình “hôn” một chiếc xe
tải tại quận Tân Bình thành phố Hồ Chí Minh; Nào thì là “hôn” cột điện tại
thành phố Vũng Tàu. Một lần khâu 17 mũi trên đầu,. Một lần thì gãy mất một cái
răng mặt tiền hàm dưới và cột điện còn ưu ái điểm chỉ cho mấy vết sẹo trên mặt
bây giờ vẫn còn thấy mờ mờ. ..
Ưu điểm của hai lần đụng xe của mình là, lần nào mình cũng
“lời”. Lần tại thành phố HCM, viện phí hết có 15 nghìn đồng, mà bảo hiểm xe ô
tô bồi thường những bốn triệu rưỡi. Mình bày tỏ lòng biết ơn người dừng xe tải
tải lại cho mình đụng, xong chở vào bệnh viện Thống Nhất miễn phí, bằng cách
chia đôi số tiền bảo hiểm làm hai, mình lấy một nửa tiếp tục thuốc thang, nửa
còn lại tặng cho vợ chồng người lái xe tải. Mình còn hứa sau này khỏi bệnh còn
đến thăm họ nữa, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Lần thứ 2 tự ”hôn” cột điện cũng
lời. Tiền thăm hỏi nếu quy ra bia cũng có thể đủ uống trong vài năm.
Nhưng “lời”
nhất lại là về chất xám. Sau đụng xe mình sáng láng hẳn lên. Trí nhớ tốt hơn và
tư duy cũng mạch lạc hơn trước. Mình có chia sẻ điều này với cố nhà thơ Xuân
Sách, ông bảo: Mày phải giữ bí mật về điều này, nếu để lộ ra mà thằng Đoan (
PVĐ) biết được, hắn cố tạo vụ tai nạn đụng xe để lấy thông minh là mày phải chịu
trách nhiệm đấy! Bây giờ, Đ hết lái xe rồi, mình mới dám lộ bí mật của mình ra.
Chuyện mình khỏi bệnh tiền đình mình đã kể rồi
thì phải. Nhà thơ Thạch Quỳ luôn coi ông là người chữa khỏi bệnh tiền đình cho
mình. Điều đó đúng! Nhưng cũng không thể phủ nhận “công lao” của nhà thơ Nguyễn
Trọng Tạo. Sau cái vụ mình vứt gốc cây khô trước nhà theo lời khuyên của Nguyễn
Trọng Tạo thì bệnh tiền đình của mình nó cũng theo gốc cây mà bay biến đi mất. Để bù vào sự “nổi tiếng” về bệnh tiền đình vốn
có của mình, Nguyễn Trọng Tạo cho mình “ăn theo” ca khúc của lão. Nhờ vậy nhiều
người mới biết đến mình và mình “chui´được vào HNV là cũng từ sau cái đận hết tiền
đình đó!...
2- Mình và thuốc lá!
2- Thuốc lá
Anh Võ Đăng Tín- Nguyên giám đốc nhà hát giao hưởng; Nguyên Tổng Thư ký Liên hiệp các Hội VHNT thành phố Hồ Chí Minh thấy mình thường hút thuốc Esse cây trúc, anh bảo: Thuốc ngoại không có tem dễ là thuốc dởm lắm ông ơi! Ông hút cái này có tem thuế cho nó chắc ăn! Mình rút một điếu thuốc lá Kent điếu nhỏ của Mỹ hút thấy nó hơi khét và nặng hơn thuốc Esse Hàn Quốc cây trúc một chút . Hỏi thì thấy giá cả trên thị trường cũng không chênh nhau bao nhiêu. Mình mua một gói hút thử. Nặng nhẹ thì hút vài hơi là nó quen, nhưng, nhìn cái hình cảnh báo trên gói thuốc thấy tởn quá. Người ta cách điệu một người ho lao gầy giơ xương trông còn khủng khiếp và ám ảnh hơn cả cái đầu lâu bị gạch chéo bởi hai khúc xương cảnh báo nguy hiểm ở các cột điện cao thế. Như thế chưa đủ, họ còn chua lên vỏ bao thuốc dòng chữ bằng 2 thứ tiếng (Anh và Việt) Hút thuốc có thể bị ung thư phổi… Cũng là để cảnh báo thôi, nhưng để cho người dùng liệu mà “dùng”. Có họa là người thần kinh mới bàng quan trước cảnh báo nguy hiểm khi hút thuốc lá.
Thay vì xem cảnh báo đó mà tởn, mà bỏ hoặc ít hút đi, thì mình trốn nó bằng cách, không mua xài các loại thuốc có in cảnh báo trên vỏ bao. Không thể làm một người lì lợm khi người ta đã vì mình mà cảnh báo thế mà vẫn hút. Đành chọn cái anh Hàn Quốc chẳng có cảnh báo gì sất, viết gì trên đó mình cũng chẳng biết. Thế là yên tâm!.
Mình hút thuốc lá từ bao giờ? Và bỏ đi, bỏ lại bao lần rồi? Không nhớ! Chỉ nhớ vài lần bỏ gần đây nhất mà thôi! Lần đầu là do vợ càm ràm, chì chiết suốt ngày vì tội hút thuốc quá thì bỏ. Nói bỏ là bỏ cái rụp. Không tơ vương, không vật vã thèm thuồng gì nữa sất. Bỏ thuốc là thấy khỏe ra ngay. Tối không còn có cảm giác ngứa cổ. Sáng đánh răng không có ho khạc ra đờm nữa. Đặc biệt là ăn rất ngon miệng. Ăn gì cũng thấy ngon cả. Lúc bỏ mình cân nặng 58 ki-lô. Chỉ ít lâu sau bỏ thuốc mình tăng lên 62 ki-lô. Người đã chẳng cao, mập lên trông lại càng lùn tệ. Nhưng, đó chưa phải là toàn bộ “ tác lợi” của bỏ thuốc lá. Sáu tháng sau, có đợt khám sức khỏe tổng quát, đọc cái kết quả mình bỗng phát hoảng. Men gan, mỡ máu, axit uric, lượng đường trong máu… đều tăng ở mức “báo động đỏ”. Tim, mạch vành đều có vấn đề. Tất cả đều phải dùng thuốc kèm theo một chế độ ăn kiêng hết sức nghiêm ngặt. Nhìn kết quả khám nghiệm bà vợ mình hốt hoảng thực sự. Sẵn bà bác sĩ quen thân, bà ấy “đốt” thêm cho nữa, thế là mình thành “người bất bình thường”. Mình thành người có vấn đề về sức khỏe, có chế độ ăn riêng, “nửa thầy chùa, nửa người phàm” rất bất tiện. Khốn khổ, mình là người của hàng quán. Có giữ gìn chỉ là lúc chưa uống, còn uống vào rồi là quên hết cả lời bác sĩ lẫn lời vợ dặn dò. Đã thế, cái miệng lại “thích đủ thứ” của ngon vật lạ nữa. Vợ hết càm ràm về vụ hút thuốc lá hại sức khỏe, bây giờ lại có cớ càm ràm về việc ăn uống bạt mạng, không nhớ là mình đang “bệnh một đống” trong người gì cả. Thế là, lúc tiệc tùng, nhớ lời vợ dặn kiêng ăn, mình bập bẹ tập hút thuốc lại. Chẳng bao lâu sau lại hút lại như thường. Lại còn hút dữ hơn cả khi chưa bỏ nữa.!
“Tác hại” của hút thuốc lá lại, là, 6 tháng sau, lại có đợt đi khám sức khỏe tổng quát, Thật không tin nổi, chuyện như là chuyện phịa, nhờ hút thuốc lá lại, lý lịch sức khỏe của mình lại đẹp như mơ. Cầm cái kết quả về “trình lên, thưa vợ”, vợ không tin, sợ ông này móc ngoặc với bác sĩ về lừa mình, bà đòi đi cùng mình vào nghe bác sĩ tư vấn sức khỏe. Bà ngẩn ra, không nói được gì! Mình thì vui vì “bách bệnh tiêu tán”, còn vợ thì buồn vì, hết “sự quan trọng”của mình và, “hết thiêng”bởi những bài học về ăn kiêng bả đọc được trên báo.
Mình bỏ thuốc lần 3, lần 4, không còn vì lý do sức khỏe nữa, mà là vì “yếu tố văn hóa”…
Hôm qua, có người nhắn
tin, bảo anh viết thế này thì gay quá, ông xã em đang muốn bỏ thuốc lá, đọc bài
của anh lại thay đổi ý kiến rồi! Em bắt đền anh đấy!
Vì lẽ đó, trước khi nói về yếu tố văn hóa của hút thuốc lá, tôi khẳng định lại, rằng : Hút thuốc có hại cho sức khỏe- đó vừa là thực tế, vừa là chân lý. Tôi không dại dột gì chứng minh ngược lại. Nhưng, ở đời, luôn có cái “nhưng”. Không có gì là hoàn tốt và cũng không có gì là hoàn toàn xấu. Tôi hay nói đùa với vợ, khi bị phê phán về chuyện hút thuốc lá, rằng: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng có lợi cho tinh thần”. Là ngụy biện thôi, nhưng thử hỏi, trong tự nhiên, thiếu gì của ngon vật lạ, béo bổ, ngọt bùi sao con người lại thường nghiện các thứ đắng cay, độc hại là sao? Người nghiện có phải ai cũng thất học hay ít học cả đâu! Biết độc, biết hại cả đấy, sao họ vẫn cứ nghiện? Thì ra nó có nguyên nhân của nó cả. Không riêng gì nguyên nhân tinh thần, tâm lý, mà nó có cả nguyên nhân sinh lý, nguyên nhân vật chất của nó nữa !.
Đã ai hiểu hết về con người đâu. Thậm chí, còn phân nửa con người, tức là nửa trìu tượng, nửa tâm linh con người vẫn còn là một bí ẩn khôn cùng. Hóa ra, không chỉ con người, mà vũ trụ cũng không hoàn toàn là vật chất. Hay nói cách khác, vật chất cũng có phần âm của nó. Cho nên sự hiểu biết về y học dù cao siêu tới đâu vẫn còn có chỗ cho những bất ngờ, cho những hy vọng của con người vào thần thánh hay thượng đế. Tôi không dám bàn sâu vào lĩnh vực này, nhưng khi bàn về việc bỏ thuốc lá chỉ vì lý do sức khỏe là chưa thấu đáo. Mà theo tôi, bỏ hay hút thuốc lá còn có khía cạnh văn hóa của nó nữa.
Tôi bỏ thuốc lá lần 3 và hoàn toàn vì lý do văn hóa. Bỗng đến một lúc nào đó, cầm điếu thuốc mình thấy ngượng. Mình thấy mình “ít văn hóa” hơn người khác. Tôi đã có mấy lần tự thấy xấu hổ khi hút thuốc lá rồi. Nhìn cả mấy trăm đại biểudự hội nghị quốc tế, giờ giải lao, tịch không thấy có khói thuốc lá đâu cả, trừ mình. Ngượng quá! Tôi vội dụi tắt thuốc lá và ném mẩu thuốc xuống rãnh nước. Và từ đó, chỉ những lúc vắng người, tôi vội rít vài hơi đỡ thèm, lấm lét nhìn xung quanh như thằng đang làm việc gì phi pháp vậy! Và nhiều lần khác nữa, tôi cũng có cảm giác mình “thiếu văn hóa” hơn người khác vì hút thuốc không đúng chỗ dành cho người hút thuốc. Chưa bị phạt vi cảnh nhưng tự cảm thấy xấu hổ. Và thế là bỏ thuốc!
Bây giờ tôi vẫn hút thuốc. Nhưng là hút vì "lý do sức khỏe". Như đã nói ở phần trên, 62 ki-lô đã ục ịch chậm chạp lắm rồi, bỏ thuốc lần 3 nó tăng lên 68, 69 ki-lô, trông giống như ông Di-Lặc, chán quá! Lẽ ra, bỏ thuốc phải đi bộ, phải thể dục thể thao, phải ngồi thiền, phải vv… nhưng mình không làm được, .! Giải pháp lười biếng và “thiếu văn hóa” của mình là, lại tìm về thuốc lá. Không hẳn là nghiện, mà là thói quen, mà là cách để hạn chế bớt ăn… Nếu bạn còn chưa bỏ được, hãy nghe tôi, hút thứ thuốc thật nhẹ, và bình tĩnh tiến tới ngày mà thuốc lá nó chủ động bỏ mình nữa, là xong!
Hút thuốc hại sức khỏe! Hút thuốc là biểu hiện của người thiếu ý chí, thiếu hiểu biết, thiếu văn hóa… Hãy hiểu, người hút thuốc cũng vì nhiều lẽ lắm mà hoặc đã bỏ đi bỏ lại nhiều lần hoặc là chưa bỏ được đó thôi! Tôi tin là không ai muốn hút thuốc cả. Xưa thanh niên hút thuốc lá vì sĩ diện, nhưng nay, nó là một căn bệnh, thay vì người ta dung thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc Nam để chữa bệnh này, bệnh khác, thì nhiều người, trong đó có tôi, dùng thuốc lá để "chữa một căn bệnh vô hình nào đó", không biết thuốc lá có chữa được bệnh đó hay không, nhưng chắc chắn, tác dụng phụ của thuốc là hại phổi,và có thể dẫn tới ung thư phổi, chết người. Tôi hoàn toàn thông cảm với vợ anh Hưóng Giao Nguyễn, nếu phải chọn giữa ông chồng hút thuốc và ông chồng có bồ nhí, thì, dứt khoát nên chọn ông chồng hút thuốc chị nhé! Hãy coi như ông chồng mình mắc một thứ bệnh nào đó, mà có khi bệnh đó là bệnh yêu thầm, nhớ trộm một cô nào đó, ông đang dùng thuốc lá để cố chữa căn bệnh yêu người khác, ngoài vợ đấy!
Càm ràm là cần thiết của mọi người vợ yêu chồng. Nhưng chỉ nên càm ràm vừa đủ thôi! Thưa ình yêu không sao cả, nhưng thừa càm ràm mệt óc lắm! Thư tất cả những người vợ yêu chồng trên trái đất!
7/3/2016
Vì lẽ đó, trước khi nói về yếu tố văn hóa của hút thuốc lá, tôi khẳng định lại, rằng : Hút thuốc có hại cho sức khỏe- đó vừa là thực tế, vừa là chân lý. Tôi không dại dột gì chứng minh ngược lại. Nhưng, ở đời, luôn có cái “nhưng”. Không có gì là hoàn tốt và cũng không có gì là hoàn toàn xấu. Tôi hay nói đùa với vợ, khi bị phê phán về chuyện hút thuốc lá, rằng: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng có lợi cho tinh thần”. Là ngụy biện thôi, nhưng thử hỏi, trong tự nhiên, thiếu gì của ngon vật lạ, béo bổ, ngọt bùi sao con người lại thường nghiện các thứ đắng cay, độc hại là sao? Người nghiện có phải ai cũng thất học hay ít học cả đâu! Biết độc, biết hại cả đấy, sao họ vẫn cứ nghiện? Thì ra nó có nguyên nhân của nó cả. Không riêng gì nguyên nhân tinh thần, tâm lý, mà nó có cả nguyên nhân sinh lý, nguyên nhân vật chất của nó nữa !.
Đã ai hiểu hết về con người đâu. Thậm chí, còn phân nửa con người, tức là nửa trìu tượng, nửa tâm linh con người vẫn còn là một bí ẩn khôn cùng. Hóa ra, không chỉ con người, mà vũ trụ cũng không hoàn toàn là vật chất. Hay nói cách khác, vật chất cũng có phần âm của nó. Cho nên sự hiểu biết về y học dù cao siêu tới đâu vẫn còn có chỗ cho những bất ngờ, cho những hy vọng của con người vào thần thánh hay thượng đế. Tôi không dám bàn sâu vào lĩnh vực này, nhưng khi bàn về việc bỏ thuốc lá chỉ vì lý do sức khỏe là chưa thấu đáo. Mà theo tôi, bỏ hay hút thuốc lá còn có khía cạnh văn hóa của nó nữa.
Tôi bỏ thuốc lá lần 3 và hoàn toàn vì lý do văn hóa. Bỗng đến một lúc nào đó, cầm điếu thuốc mình thấy ngượng. Mình thấy mình “ít văn hóa” hơn người khác. Tôi đã có mấy lần tự thấy xấu hổ khi hút thuốc lá rồi. Nhìn cả mấy trăm đại biểudự hội nghị quốc tế, giờ giải lao, tịch không thấy có khói thuốc lá đâu cả, trừ mình. Ngượng quá! Tôi vội dụi tắt thuốc lá và ném mẩu thuốc xuống rãnh nước. Và từ đó, chỉ những lúc vắng người, tôi vội rít vài hơi đỡ thèm, lấm lét nhìn xung quanh như thằng đang làm việc gì phi pháp vậy! Và nhiều lần khác nữa, tôi cũng có cảm giác mình “thiếu văn hóa” hơn người khác vì hút thuốc không đúng chỗ dành cho người hút thuốc. Chưa bị phạt vi cảnh nhưng tự cảm thấy xấu hổ. Và thế là bỏ thuốc!
Bây giờ tôi vẫn hút thuốc. Nhưng là hút vì "lý do sức khỏe". Như đã nói ở phần trên, 62 ki-lô đã ục ịch chậm chạp lắm rồi, bỏ thuốc lần 3 nó tăng lên 68, 69 ki-lô, trông giống như ông Di-Lặc, chán quá! Lẽ ra, bỏ thuốc phải đi bộ, phải thể dục thể thao, phải ngồi thiền, phải vv… nhưng mình không làm được, .! Giải pháp lười biếng và “thiếu văn hóa” của mình là, lại tìm về thuốc lá. Không hẳn là nghiện, mà là thói quen, mà là cách để hạn chế bớt ăn… Nếu bạn còn chưa bỏ được, hãy nghe tôi, hút thứ thuốc thật nhẹ, và bình tĩnh tiến tới ngày mà thuốc lá nó chủ động bỏ mình nữa, là xong!
Hút thuốc hại sức khỏe! Hút thuốc là biểu hiện của người thiếu ý chí, thiếu hiểu biết, thiếu văn hóa… Hãy hiểu, người hút thuốc cũng vì nhiều lẽ lắm mà hoặc đã bỏ đi bỏ lại nhiều lần hoặc là chưa bỏ được đó thôi! Tôi tin là không ai muốn hút thuốc cả. Xưa thanh niên hút thuốc lá vì sĩ diện, nhưng nay, nó là một căn bệnh, thay vì người ta dung thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc Nam để chữa bệnh này, bệnh khác, thì nhiều người, trong đó có tôi, dùng thuốc lá để "chữa một căn bệnh vô hình nào đó", không biết thuốc lá có chữa được bệnh đó hay không, nhưng chắc chắn, tác dụng phụ của thuốc là hại phổi,và có thể dẫn tới ung thư phổi, chết người. Tôi hoàn toàn thông cảm với vợ anh Hưóng Giao Nguyễn, nếu phải chọn giữa ông chồng hút thuốc và ông chồng có bồ nhí, thì, dứt khoát nên chọn ông chồng hút thuốc chị nhé! Hãy coi như ông chồng mình mắc một thứ bệnh nào đó, mà có khi bệnh đó là bệnh yêu thầm, nhớ trộm một cô nào đó, ông đang dùng thuốc lá để cố chữa căn bệnh yêu người khác, ngoài vợ đấy!
Càm ràm là cần thiết của mọi người vợ yêu chồng. Nhưng chỉ nên càm ràm vừa đủ thôi! Thưa ình yêu không sao cả, nhưng thừa càm ràm mệt óc lắm! Thư tất cả những người vợ yêu chồng trên trái đất!
7/3/2016