Nguyễn Lâm Cúc
Nguyễn Hiệp hỏi, có viết gì không? Tôi nói tên bài viết và
tên vài người. Nguyễn Hiệp kêu lên: “Đứng trên vai người Khổng Lồ mình cũng được
chút lênh khênh”. Khi nói những lời ấy, Nguyễn Hiệp lăm le vẽ chân dung nhà thơ Lê Huy Mậu.
Nhưng…anh
Lê Huy Mậu lại tự nhận mình chỉ là “Bốn Giọt Nước”.
“Khi ta chụm tay vốc nước sông đời
Giọt thứ nhất rơi
Mọc lên ngọn cỏ
Giọt thứ hai rơi
Màu mỡ cánh đồng
Giọt thứ ba rơi
Giúp người nguôi cơn khát
Còn giọt nước thứ tư
Giọt nước cuối cùng
Sau khi ngồi dưới “Đêm Trăng non” thức cùng “Thiếu nữ và mùa
đông”, lắng nghe những bước chân trên “Cỏ thiêng” để “Cảm ơn những giọt mưa phù” và trên tay “Bốn
giọt nước” đã đọng lại thành một tác phẩm.
Đây là tập thơ thứ 6 của nhà thơ Lê Huy Mậu, ra mắt bạn đọc đầu năm 2011. Ba
mươi bài trong tập thơ, phần lớn đã có mặt trên nhiều tờ báo và blog.
“Mỗi năm còn một chiều nay
Lá Dong gói gió heo may bồi hồi”
Đó là hai câu trong bài thơ “ Nhớ mẹ chiều 30 tết”. Bài thơ
đầu tiên của tập “Bốn giọt nước.”Gió heo may là ngọn gió se lạnh. Hơi gió trong
buổi chiều nhạt nắng, sương mờ giăng gợi rất nhiều bâng khuâng khiến Thi Nhân
trước đây từng thảng thốt: “ Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”. Nỗi buồn của
anh Lê Huy Mậu đậm đặc hơn. Nó chiếc lá cuối cùng trên cành cây đã trơ trụi,
trước đôi mắt mở to khắc khoải. Nó là tờ lịch chút nữa thôi sẽ rụng xuống mặt đời.
Nó là sự níu giữ mà biết chắc chẳng còn, chẳng thể như ánh dương sẽ tắt sau
lưng đồi. Buổi chiều đó, ngọn gió cứ thổi loanh quanh, miên man trong miền ký ức.
Người ngồi với mớ lá Dong, tay gói những chiếc bánh, nhưng tâm trí, hay gọi
cách khác linh hồn thì lang thang về tuổi
thơ, nơi cu Sứt “ Ngồi ngóng mẹ/ Phiên
chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta/ Mẹ cho ta một xu bánh đa vừng” từng ấy thôi mà
“Ta ngoan hết một ngày/ Ta ngoan suốt cả năm. Để rồi ước gì có thể gói Ký ức lại
trong chiếc lá Dong xanh bồi hồi, thận trọng nâng trên tay một lần nữa vị ngọt
ngào, đằm mặn có thể là của dòng sông nơi “ Ta ngồi ngóng mẹ”.
Không chỉ nhận mình là “ Bốn giọt nước” trong bể đời mênh
mông, Lê Huy Mậu còn nhận mình nhà quê:
“Tôi là Cu Sứt
nhà quê
Uống phải thuốc
lú, bùa mê của đời
Trăm nghề chỉ thạo
nghề chơi
Biển người chỉ
nghiện một người - là Em
Những năm lính
tráng thòm thèm
Em như tóp mỡ
treo miền chiêm bao”…
Những câu thơ
trên của Lê Huy Mậu gợi tôi nhớ đến Công Tử Bạc Liêu, mặc dù chẳng có gì liên
quan giữa Thơ với con người lãng tử nhất đất Việt ấy cả. Tôi từng tự hỏi, tại
sao một con người như Công Tử Bạc Liêu vừa có tiền, có uy tín trong xã hội, có
mối quan hệ rộng lớn lại đứng ngoài các cuộc chơi chính trị thời bấy giờ nhỉ?
Ông ta cũng không đặt cho đời mình bất kỳ mục đích cao cả nào khác. Ông ta đã lựa
chọn một cuộc sống bình thường, và tiêu gia tài của mình vào những việc người đời
có thể cho là “ngông”(chữ của nhiều người nói về Công tử Bạc Liêu) đó là đốt tiền
soi lối đi tìm Em của Ông ta.
Em- Được người đời mệnh danh là một nửa của thế
giới. Mà thế giới suy cho cùng chỉ là hai nửa Anh và Em. Lê Huy Mậu đã nghiện một
nửa thế giới, Trời ạ! Phải chăng, đi tìm Em. Đi tìm Anh. Đi tìm nửa thế giới của
mình chính là mục đích cao cả nhất của lẽ sống? Có thể lắm, vì thế mà Em mới thành “ tóp mỡ treo miền chiêm bao”.
Không biết như thế
anh Lê Huy Mậu có thuộc típ những người Khổng lồ không nhỉ?
Tôi không tự trả
lời câu hỏi được. Dù tôi biết nếu có hai người thì thào thì sẽ làm cho vài người
khác lo lắng. Có một trăm người tụ thành đám đông thì đế chế run rẩy. Có một
ngàn người tung hô sóng sẽ dậy cả những nơi không có gió. Lê Huy Mậu có hơn từng
đó người mê “Khúc hát sông quê”, đứa con chung của ông và nhạc sĩ, nhà thơ Nguyễn
Trọng Tạo.
N.L.C
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét