(Đọc thơ tứ
tuyệt của Mã Anh Lâm)
Tôi quen nhà văn, nhà báo Mã Anh Lâm trong một
chuyến về Lào Cai cách đây vài năm. Anh Thảo – Chủ tịch Hội cử Mã Anh Lâm dẫn
đi thăm loanh quanh thành phố biên giới này . Mã Anh Lâm là con trai nhà thơ nổi tiếng Mã A Lềnh người
dân tộc Hmông- người mà tôi đã có dịp ngủ
cùng phòng với ông trong dịp đại hội Hội nhà văn kỳ trước. Mã Anh Lâm kêu tôi bằng
ông, xưng con. Rất khác với cách xưng hô của những người khác. Và tôi chấp nhận,
thậm chí còn thinh thích với cách xưng hô này. Tự nhiên có một mối thân tình
riêng riêng với chàng trai trẻ tài năng, đẹp giai và rất dễ mến này.
Cách nay
không lâu, Mã Anh Lâm gửi qua mail cho tôi tập bản thảo 99 bài thơ tứ tuyệt để
nhờ ông đọc giùm và viết cho vài lời giới thiệu . Thơ chỉ có bốn câu một bài, và mỗi câu cũng
chí có không quá 8 chữ. Đọc nhanh thôi, nhưng đọc rồi phải xâu chuỗi nó lại, phải
thấm thấu nó, phải tìm ra một nét gì đó ở người thơ này khác với những người
thơ khác. Mà ở đời, khi người ta đã nhờ mình là họ trông đợi ở mình nhiều lắm!.
Họ tin mình lắm! Vì thế, nên tôi không viết nhanh được.
Thật ra,
theo chỗ tôi hiểu, thơ tứ tuyệt thường có 2 dạng, hoặc là 4 câu 5 chữ, hoặc 4
câu 7 chữ. Thơ Mã Anh Lâm thường thì 4
câu, mấy chữ là tùy “tình hình”. Có khi
là 5, 6,7,8 chữ không chừng. Vả lại, tứ tuyệt, nó có câu tả, câu dẫn , câu
kết.. và nó lôi thôi lắm, niêm luật lắm,
nên tôi không đọc theo cách đó, tôi đọc
thơ Mã Anh Lâm, thơ bốn câu Mã Anh Lâm, và không quan tâm gì đến nó có “tứ tuyệt”
hay không “tứ tuyệt”.
Điều tôi dễ
nhận ra ở Mã Anh Lâm khi đọc thơ anh là, khả năng quan sát và tìm ra, gọi tên,
liên hệ và gán cho sự vật và hiện tượng quanh mình một ý nghĩa tồn tại nào đó.
Những triết lý nho nhỏ trong mỗi bài thơ tạo nên cái ý vị của bài thơ. Có khi
là một suy nghĩ, một liên tưởng ngộ nghĩnh, có khi là một triết lý nhân sinh được
rút ra từ một quan sát nào đó. Đi suốt chiều dài của cả tập thơ, thấy
Mã Anh Lâm là sự trộn lẫn giữa suy nghĩ , quan sát, nhận xét theo phong cách hiện
đại của thế hệ mình và truyền thống văn
hóa riêng có của dân tộc Hmông của anh. Có cảm giác như Mã Anh Lâm viết rất nhanh và
không quá nhiều tham vọng trong một đề
tài.
Hãy nói về
những bài thơ về đề tài thiên nhiên như Sa Pa, Sông Bạc, Nắng, Mây, Cao nguyên đá, Nụ đào vv… trước. Đó là những bài
thơ như nét chấm phá,như những phác thảo
trên lụa, nó là thứ “tranh lụa Nguyễn Phan Chánh”chứ không phải “tranh Phố của Bùi Xuân Phái”:
Trời nghiêng
một khoảng làm duyên
Suối gió
sông mây ảo huyền
Lãng đãng
sương bay vương tóc
Vầng trán
thanh cao Hoàng Liên
( Sa Pa)
Hoặc:
Đông rủ nhau
đi trốn
Xuân phơi phới
về gần
Đào khoe
chơm chớm nụ
Làm bút vẽ
mùa xuân
( Nụ đào)
Thoạt thì tưởng
bài thơ chưa tròn, chưa viết hết ý, như bức tranh còn quá mờ nhạt , nhưng đọc
đi, đọc lại, soi đi soi lại, thì thấy thế là đủ, là rõ rồi. Và nếu đọc hai bài
thơ này, họa sĩ tranh thủy mặc Trương Hán Minh đã có thể phóng bút vẽ về Sa Pa
và về Nụ đào xuân không cần mẫu rồi. Cứ vẽ đúng như bài thơ thôi là đã thấy hiện
lên một Sa Pa ảo huyền thơ mộng hay một nụ đào xuân quá đẹp rồi! Tôi còn nhớ,
nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh, có nói với tôi, khi ông đọc chùm thơ của tôi, nhân dịp
Hội nhà văn Việt Nam mở trại sáng tác tại
Vũng tàu, năm 1982, rằng, mỗi bài thơ, nên gói nó lại trong một tứ
nào đó, một tứ thôi, và cậu đã làm được việc đó! Bây giờ, tôi cũng có thể nói với
Mã Anh Lâm như câu mà nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh đã nói với tôi, về thơ tôi năm
nào!
Điều thứ
hai, bạn đọc thơ Mã Anh Lâm cũng dễ dàng nhìn thấy là, những triết lý, những nỗi
đời mà thơ Mã Anh Lâm muốn khơi gợi ra với người đọc tử những sự vật hiện tượng
bình thường dễ gặp quanh mình. Đó là Sen xanh, Lá, Sóng, Sách, Trái đất, ,Quỳnh,vv…
Bài thơ Sen
xanh là bài thơ có góc nhìn khác về sen:
Có những mùa
sen chỉ lá xanh
Khiêm cung
nhẫn nại dưới mây lành
Dưới mặt nước
kia ngầm ấp ủ
Bao vầng hào
quang sen hiến dâng
(Sen Xanh)
Bài thơ đáng
khen ở cái tứ, ở cách thức “đọc” hiện thực, nhưng chưa đáng khên về thơ.
Trong mạch cảm như vậy, thơ 4 câu là thể thơ
thích hợp nhất. Mỗi sự vật quanh ta đều như đang “ nói” với ta về một điều gì
đó. Nó không có ý răn đe hay dạy dỗ, mà nó chứa một ẩn chìm tâm sự nào đó. Nhà
thơ là sứ giả, là cầu nối của vạn vất với
người đọc. Có thể kể ra rất nhiều bài
thơ trong tập thơ này đã làm được, làm tốt vai trò sứ giả, vai trò cầu nối giữa
vạn vật với người đọc. Thơ của Mã Anh Lâm như mưa phùn mưa bụi, chứ không phải
là mưa giông, mưa rào. Nhưng, mưa nhỏ thấm sâu. Mưa giông, mưa rào có khi trôi tuột đi mất.:
Có thức đêm
mới hiểu bài dế hát
Hiểu hạt cây
cựa quậy bật mầm
Hiểu gió ghé
tai lời tha thiết
Hiểu vì sao
nhạc có nốt câm
( Nốt câm)
Tôi không
nghĩ là mình đã thấm, thấu hết những ký
thác thầm thì trong thơ Mã Anh Lâm. Và nói chung, Mã Anh Lâm đã được bảo chứng bởi
một lý lịch sáng tác khá dày dặn rồi. Anh
đã có thơ in báo nhi đồng từ khi còn học
cấp một. Anh đã đạt nhiều giải thưởng về văn thơ, về phim tư liệu…. Nghĩa là, anh có tố chất thi sĩ từ trong máu
rồi, không phải bàn nữa. Điều tôi muốn nói là, phải chăng, nhà thơ lớn thường chọn
đề tài nhỏ? Với tập thơ này, anh đang muốn,
“vi mô hóa” thơ mình chăng?, hay là tạng thơ anh vốn thế, vốn nhỏ nhẹ, thầm thĩ
thế chăng? Dù gì, qua tập thơ này, bạn đọc cũng có thể hình dung ra một Mã Anh
Lâm đa sự, đa cảm, chịu đi, chịu quan sát, chịu suy nghĩ…
Xin chúc cho nhà thơ bền bỉ trong cái mạch thơ
ngắn xinh như “đào khoe chơm chớm nụ”, để
vẽ nên một mùa xuân thi ca thật rực rỡ!
VT 21/3/2016
LHM
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét