Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

27/11/15

VIẾT CHO NGƯỜI Ở LẠI

Thơ Phạm Thiên Ý (Nồng Nàn Phố)


Tôi sinh ra khi chiến tranh đã đi rồi
Chỉ còn lại những chiều bà sụp gối trước bàn thờ ước ao ông trở về như lời đã hẹn
Chỉ còn lại chú dế mén
Hét vài tiếng nỉ non báo mộng chẳng ai còn
Ngày tôi biết thả diều quẩn quanh trên triền đê như đứa trẻ con
Tiếng mẹ khàn đi, lưng bà còng theo trăm chiều mưa nắng
Thời con gái mẹ cuộn tròn trong vòng tang trắng
Một vòng tang tưởng niệm đến trăm người
Tiếng võng bi ai theo bóng đưa nôi
Câu chuyện bà kể về cổ tích chẳng kết nào có hậu
Những người đàn bà có chồng chết trận như con sáo
Sang sông rồi mới thấm mênh mang
Ngày gió quê xào xạc ngút trên ngàn
Ông và đồng đội trở về trong hình hài nắm đất
Cả đêm bà vén ngực trơ xương ôm chặt
Không dám buông sợ ông ngủ phải giật mình
Ngày tôi thấy trên quê nắng đỏ bình minh
Mẹ và bà đã cạn rồi dòng nước mắt
Hoàng hôn phủ một đời lên nắm đất im bặt
Nắm đất nào biết nói tiếng thương sông
Mang theo hành trang đứa trẻ được sinh ra bởi người đàn bà không chồng
Đứa trẻ lớn lên giữa cánh đồng một thời đỏ máu
Đứa trẻ không dám đi mạnh chân sợ đất kia là ông, cha, bác, cậu
Sợ đêm đêm dế mén báo mộng về
Tôi là đứa bà đứt ruột kể cho nghe
Những câu chuyện cổ tích không có hậu
... Chuyện cổ tích về loài sáo

Bơ vơ đi trên sông!
( 27/7/2015)
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét