Lê Huy Mậu- Poet Chairman of Licrature and Arts Association
of Baria- Vungtau
Động từ tự phản
48 kênh truyền hình
Không lấp đầy một đêm suông đằng đẵng
Người đàn ông chia động từ tự phản
Không chúng ta, chúng nó, chúng mày
Thời gian không màu trôi qua kẽ tay
6 mặt cuộc đời xoay tít mù xanh đỏ
Gì chia một vẫn còn nguyên như cũ
Sao tình yêu chia một lại bằng không?
48 kênh truyền hình
Không lấp đầy một đêm suông đằng đẵng
Người đàn ông chia động từ tự phản
Giữa 6 mặt cuộc đời sấp ngửa tít mù xoay
Ngẫu hứng chiều
Ăn sợ mập
Uống sợ say rượu
Hút sợ độc
Nói sợ sai
Biết làm gì
Khi ngày mai còn cách một đêm nay
Tình nhặt
Sau cuộc rượu bạn bè về hết cả
Chỉ còn tôi cô lẻ một phòng
Có tiếng gõ rụt rè sau cánh cửa
- Anh có cần người trò chuyện qua đêm
Không thể nói là em không xinh
Không thể nói là tôi không thích
Nhưng - quá nhiều cái nhưng chưa lời đáp
Chỉ một chút chần chờ cũng đủ giữ chân em
Em có một miền quê nghèo khổ
Một tuổi thơ sương nắng với ruộng đồng
Một lầm lỡ trước mối tình nông nổi
Một dấn thân dù biết thế là xong!
Không cần biết tôi người hiền hay dữ
Không cần biết tuổi tôi có xứng với em không
Nhưng tôi biết là khi tôi cầm bút
Chẳng thể viết điều gì nếu tôi sống vô tâm
Em trẻ và đẹp lắm, em biết không?
Tôi không trả tiền mua em mà tôi trả
Cho khoảnh khắc mình đêm không cô lẻ
Trong cõi đời dằng dặc vắng tình nhân
Thơ viết đêm mất điện
Đêm mất điện
Trong nhà như chảo nóng
Tôi chạy vù ra biển với trời cao
Và gió mát
Và cát êm
Và biển vắng
Tôi như vừa được sinh ra mới mẻ dưới trời
Cảm ơn nhé,
Những tinh cầu xa ngái
Từ tỉ năm ánh sáng bạn tìm tôi
Tôi cơm áo
Tôi được thua
Tôi tủn mủn
Với buồn vui bé nhỏ, tầm thường
Tôi vô cảm trước thiên hà vừa tắt
Tôi hững hờ với lỗ đen vừa nuốt chửng những tinh cầu…
Vũ trụ vô biên
Vũ trụ nói gì đâu
Tôi hoang tưởng với những điều nhăng cuội
Trước những dòng photon hàng tỉ tuổi
Tôi một đời chớp mắt đã hư vô không!
Ngước nhìn trời
không phải để viển vông
Mà để yêu người hơn. Và để
Nhận ra cội nguồn tôi. Và để
Kiêu hãnh nhận họ hàng với những vì sao
TRUYỆN KIỀU
Ta sinh ra đã
dưới bóng Truyện Kiều
Gió thân phận
thổi rạc cơn khát sữa
Ta lớn rồi lòng
Kiều còn nức nở
Ba trăm năm
chưa qua khúc đoạn trường.
Ba trăm năm còn
lại lời ru buồn
Là lọt được vào
tai giấc ngủ
Ba trăm năm
sách như rừng như rú
May sao em còn
nhớ mấy câu Kiều
Cho con mình
mai mốt có mang theo
Đường trăm ngả
sách trăm thứ chữ
Một cầu Kiều
cho con nức nở
Mỗi khi buồn
biết khóc tiếng quê hương
Ba trăm năm
chưa qua khúc đoạn trường
Gió thân phận
chưa một giờ bớt thổi
Trên dòng sông
còn bọt bèo chìm nổi
Bóng truyện
Kiều cổ thụ vẫn nghiêng che.
TRĂNG KHUYẾT
Người ta bảo
vầng trăng giống người đàn bà đẹp
Bao nhiêu nhà
thơ đã từng ca ngợi
Công –dung-
ngôn- hạnh của vầng trăng.
Với thơ ca ta
là người đến muộn
Để bây giờ ngồi
nhặt mảnh trăng tàn.
Ta yêu em như
yêu vành trăng khuyết
Một mảnh dung
nhan lặng lẽ sáng về khuya
Đêm ơi ! đừng
mưa, đừng mây khuất
Để ta và trăng
cùng được tiễn nhau vê.
20-9-1997
NHÀ VĂN
Khi phòng ông
đóng cửa
Là khi ông ngả
mình trên ghế bố
Và muộn phiền
vô cớ nặng nề gieo
Là khi ông soi
mặt vào đáy cốc trong veo
Và thong thả
Xóa từng phân
Độ dài cuộc
sống
Khi máy chữ
Vẹo xiêu
Đổ tiếng trong
đêm vắng
Là khi ông hiện
thân
Cả hai mặt cuộc
đời
Là khi không có
gì tồn tại
Ngoài ông và
trang giấy
Trên đường đời
ông đi
Sau lưng không
giám mã
Nổi buồn là tất
cả
Những gì ông có
để phòng thân.
Trước thu
Khép cảnh cửa
Nghĩa là ta vừa mở
Vào cõi riêng bản ngã - bản năng
Huyền diệu lắm và cũng bình yên lắm
Tàn cuộc chơi ta mới hiểu ra rằng ..
Khép mi mắt
Nghĩa là ta vưà mở
Vào miền xưa với những người xưa
Nà nuột của ta, trời trao em giữ
Bạc tóc ta mới hiểu ra rằng…
Khép ván thiên
Nghĩa là ta đã tới
Cõi thiên thu với giấc thiên thu
Ta là bụi, là không gì cả
Ngồi sau hương ta mới ngộ ra rằng..
BA CÂU HỎI NHẶT ĐƯỢC Ở CÔN ĐẢO
Một :
Đất nước ta đâu
chẳng chiến trường
Sao suốt cả
trăm năm
Ở Côn Đảo đạn
chỉ bay đi từ một phía ?
Hai :
Từ những số tù
khắc trên viên ngói vỡ
Khôi phục lại
tên cho các ngôi mộ
- Khó không ?
Ba :
Ở nghĩa địa
Hàng Dương
Với hai vạn
linh hồn
Bao nhiêu đoàn
hành hương thắp hương
Thì mỗi linh
hồn được riêng một nén ?
1995
NHỮNG BƯỚC CHÂN
Từ quê
Qua rừng
Về tỉnh
Nửa đời là mấy
bước chân ?!
Này bước tung
tăng nội cỏ
Này bước run
rẩy sốt rừng
Này bước ngỡ
ngàng giữa phố
Bao nhiêu bước
nhầm bước nhỡ
Bao nhiêu bước
giữ bước gìn thận trọng
Để mình đừng
sẩy bước chân ?
Đã qua ấu thơ
tuổi trẻ
Đã qua khôn dại
một thời
Bước chân về
gần tới huyệt
Còn lo vấp ngã
người ơi.
Thu 98
|
Reflexive verb
Forty-eight TV channels
Cannot fill up an interminable
night
A man sits there, conjugates reflexive
verb
between he and himself
Colourless time flows through gaps
between fingers
Six faces of life, red or blue, whirling
endlessly
Anything divided by one remains
the same
Why love divided by one make none?
Forty-eight TV channels
Cannot fill up a interminable
night
The man sits there, conjugates
reflexive verbs
Between six faces of life, heads
and tails, endlessly whirl.
Impromptu afternoon
Eat fear fat
Drink fear drunk
Smoke fear toxic
Speak fear wrong
Don’t know what to do
When tomorrow separated by
tonight
Pick-up
After the party all friends has
gone
I remain alone in an aromatic room
Seem there're timid knocks on the
door
- D' you need someone to chat with
over night?
Cann't say she not pretty
Cann't say I don’t like
But - too many 'buts' - unanswered
A minute hesitant enough to hold
her steps
She's from a poverty-stricken village
with
A harsh chilhood labouring on rice fields
A misguided step into a
superficial love
A risk, knowing thus would be the
end.
She need not know whether I was
virtuous or wicked
Needn't know whether my age matches
with hers
But I know when raising my pen
I couldn't write anything if I've
been unscrupulous
Do you know you are very young
and beautiful?
I can not pay to buy you, but I
pay
For a moment of tonight that I am
not solely
in endless boring lifetime without
a lover
A poem written in a power-off night
Midnight, power-off
inside home like in a frying pan
I rush to the seaside, to make
friend with the sky
And fresh breeze
And soft sand
And deserted sea
It's as if I've just been born anew
under the sky
Thank you
Far away stars
From bilions of light-year away you
came to see me
I, worring about everyday bread
Struggling for nonsense things
I'm nothing
With trivial joy and sadness
I'm insensitive to the galaxy just extinguished
I'm indifferent with stars
swallowed up by black-hole …
Boundless universe
Universe doesn't speak anything
I delude myself with senseless
things
Compare with streams of photon
bilions of bilion years old,
My life over a wink become nihility
I look up to the sky
not for being quixotic
But to love human more
And to recognize my origin
And proudly accept to be relative
of stars
Saga of KIEU[1]
I was born under the shadow of
Saga of Kieu,
The wind of destiny blows through my milk-thirst
When I grown up, Kieu still
sobbing
Three hundred years she had not
jet pass off broken-heart episode
Three hundred years her elegy
still there,
falling into my ears when I sink
into sleep
My darling. In three hundred
years, books dense like jungle
Fortunately you still remember
some verses of Kieu
My children
in the future,
In front of numberless ways in
life
you will take along a Kieu's verse
And between pages of books in hundreds
languages
whenever feel sad you will know
how to cry in homeland's voice.
Three hundred years Kieu had not
jet pass off broken-heart episode
The wind of destitny has never
halted blowing
Over the river where foam and
lentil still sink and float
The ancient tree of Saga of Kieu is
still shading
CRESCENT MOON
They say moon is like a beautiful
woman
Lots of poets ever sing the
praises of industry - appearance - speech - behaviour of the moon
To poetry, I am late comer
So now I sit picking up a
fragment of dim moon
I love you like a crescent moon,
A piece of beauty quietly
brighten late at nigh
Hey night! Please don't be rainy
Hey clouds! Please don't cover up
For the moon and I could come
home together
WRITER
When his room close
It is the time he lays down on his
canvas sofa
When sadness groundlessly heavily
fall
It is the time he looks at
himself in the bottom of a limpid cup
And slowly
Erase inche after inch
Length of his life
When typewriter
crooked
knocks at quiet night
It's
the time he represents himself
In
both sides of life
It's
the time there is nothing exist
But
he and a white sheet
of
paper
On
the road of his life
He
walks, without an equerry
His
sadness is all he has
To
save himself
Facing Autumn
Shut
the door
Viz
I've just opened
to
the private world of Ego
So
marvellous, so peaceful
Only
when game ends, I just figure out that
Shut
eyelids
Viz
I've just opened to
old
area, with people in memory
Her
beauty is mine, god entrust her to keep for me
Only
when hair whiten, I just figure out that
Close
top of coffin
Viz
I have arrived at
I'm
ashes and dust, I' m nothing
Sitting
behind incenses, I just awaken that
Three questions picked up in Con Dao
One:
In
my country, everywhere were battlefields
Why,
during hundred years
In
Con Dao, bullets fly only from one side?
Two:
From
intermnent serial numbers carved on
broken
tiles, restore names for graves,
Is
it difficult?
Three:
In Hàng Dương cemetery
With twenty thousand souls
How many pilgrim delegations burn
incense
So that each soul get one for it
ow n?
The footsteps
From
native village
Through forest
To cities
In
a half of life, how many footsteps have done?
Those
steps freely here and there on meadows
Those
steps trembling in forest fever
Those
steps abashed in streets
How
many steps were wrong and miss
How
many steps were cautious, prudent
For
not to misstep?
Having
passed through childhood and youth
Having
passed one time of naïve and stupid
Step
close to grave [awaiting for you!]
Still
worry to stumble and fall!
Autumn 1998
|
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét