Nhà thơ: Nông Thị Ngọc
Hoà
Tôi
đã từng nghe Khúc hát sông quê- Bài
hát được nhạc sỹ Nguyễn Trọng Tạo phổ thơ của Lê Huy Mậu. Bài hát với giai điệu
mượt mà và ca từ “đẹp”, khiến tôi rất thích. Phải là người yêu quê đến “cháy
lòng” mới có được những vần thơ như thế.
Trong
lần đi Vũng tàu gần đây, tình cờ tôi gặp Nhà thơ Lê Huy Mậu và được anh tặng
cho tập thơ Cám ơn mưa phùn- NXB Văn
học, năm 2001.
Cám ơn mưa phùn có những bài triết lý
về nhân thế, về quê hương, về tình yêu. Mỗi bài biểu cảm một tâm trạng, tình
cảm khác nhau. Bài nào đọc cũng thích, nhưng có một bài khiến cho tôi cảm động
nhất là bài Bà cụ quét lá thông trên núi
Chung.
Bài
thơ như một câu chuyện mà người ta thường bắt đầu bằng câu: “Ngày xửa, ngày
xưa…”. Ở đây được “kể”:
Có
một ngày
Núi tím hoa mua
Cô yếm thắm chăn bò mù chữ
Để một anh trai quê sờ được vú
Có một ngày đẹp thế, ở một miền
quê nghèo, có đồi, có núi, nơi bắt đầu của một câu chuyện tình yêu.
Có
tình yêu thật chăng giữa một cô sơn nữ bắt đầu đến tuổi trưởng thành với một gã trai quê? Có tình yêu thật chăng,
hay chỉ là sự rung động nhất thời của gã
trai? Hay chỉ là sự lợi dụng, là sự thách đố của bạn bè để gã nhất thời trộm hái đào tiên?
Ai hay/ Ngần ấy đời tư/ Theo tuổi già lẩy
bẩy/ Mùa đông/ Quét là thông/ Nơi ấy/ Cô yếm thắm chăn bò trong cụ lại dào lên/
Thời gian như tên/ Dại/ Khôn/ Được/ Mất/ Còn để làm chi/ Đã xa trời/ Gần đất.
Kỷ
niệm đầu đời, rung động đầu đời như cuốn phim quay chậm suốt bấy nhiêu năm. Ký
ức cứ ùa về ngọt ngào và cay đắng, từ lúc em
là cô yếm thắm đến khi biến
thành cụ già lẩy bẩy quét lá thông.
Rõ ràng đây không phải là thần thoại. Đây là cuộc đời của một con người, nên sự
biến đổi này không chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ai trách, ai thương, ai giận mặc
ai; Vì điều đó với cụ bà giờ đây trở nên vô nghĩa.
Đời cụ nghèo/ Nhưng cũng
khối ngày no/ Áo cụ vá/Nhưng đã lành một thuở/ Cụ chỉ thiếu một lần làm vợ/ Cụ
chỉ thiếu/ Một lần được sinh con/ Cụ chỉ thiếu/ Khi xa trời/ Gần đất/ Một lời
giối giăng/ Với con cháu của mình
Trong
một đời người có cần gì lắm đâu. Cụ
chỉ cần một mái ấm gia đình, cần có người đàn ông của mình và cần sinh con đẻ
cái. Điều tưởng như bình dị ấy mà cụ không có nổi.
Hai lá thông khô hai đầu gánh/Con đường quê cay cực? Hòang hôn quất
từng cơn gió bấc? Hỡi anh trai quê trên núi ngày nào…
Cô yếm thắm ngày nào
đã thành bà cụ tàn hơi Hai lá thông khô hai đầu gánh. Đây là
câu thơ hay nhất. Khi đọc đến đây, tôi đã khóc. Khóc cho một số phận, khóc cho
một mối tình.
Trong
bài thơ chỉ có hai lần nhắc tới anh trai
quê. Một gã trai hạnh phúc nào
đây đã đi suốt cuộc đời của một người phụ nữ. Chỉ có một lần…mà người ta chờ
anh suốt cả cuộc đời. Anh đã lưu lạc nơi đâu giữa cuộc đời lắm ngã bảy ngã ba?
Anh nằm lại đâu nơi xứ người đất khách để người con gái chung tình cứ vò võ chờ
mong?
Bài
thơ như một sự ám ảnh cả nhà thơ và độc giả. Những câu thơ lay động lòng người
bởi chính sự giản dị của câu chuyện.
Đây là bài thơ đầy chất nhân văn- Bài thơ đâu chỉ phản ánh số phận của một con
người. Những người có Tâm đều cảm
thấy như mình có lỗi. Tôi chỉ muốn được đứng trên núi Chung mà gọi: Ba hồn bảy vía anh trai quê hạnh phúc! Hãy
về đây!
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét