Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

16/11/15

KÝ ỨC CHIẾN TRANH



(( Trích trường ca Thời Gian Khắc Khoải)

1-

Ngày tiễn con đi
Mẹ khóc vào đêm
Mai con vào tuyến lửa.


Khi con đò đưa con đi vừa quay mũi
Mẹ đứng tần ngần bên bờ sông
Phía trời xa bom đạn Mỹ ì ầm
Mẹ khấn :
Con đi  đá mềm chân cứng.!


Mẹ ơi!
Nước non này bền vững
Là bởi có những người mẹ như mẹ
Biết “dú” tiếng khóc vào đêm
Là bởi có triệu triệu buổi tiễn đưa
Như buổi mẹ tiễn con
Không quá bi lụy.!

2-

Chúng cơn đi
Để lại phía sau mình
Hình bóng quê hương
Lẫn trong hình bóng mẹ !

Khi ánh mắt con lần đầu chạy qua khe thước ngắm
Con biết là  tổ quốc đã ngàn năm... !

3-

Mẹ ơi
Khi ở nhà mẹ chỉ dạy con ngoan
Người lớn  bảo thì vâng
Mẹ cha  kêu thì dạ
Gặp người quen, kẻ lạ phải chào
Đói cho sạch
Rách cho thơm
Cả ước mơ cũng đừng ước mơ cao quá…

Con đã đem những điều mẹ dạy
Để sống với anh em đồng chí của mình

Nhưng trước cuộc chiến tranh
Con phải học cách sử dụng súng và lựu đạn
Phải biết giật nụ xoè
Phải biết lấy đường ngắm bắn

Môn khoa học căm thù
Con phải học từ từ trên đường ra trận
Qua những xóm thôn đầy hố bom, hố đạn
Qua những đoàn thương binh ngược đường ra Bắc

Trên đương rừng con gặp
Những người đui, người què, người cụt
Và chính tay con  nhiều lần phải vuốt mắt
Cho những người đồng đội trẻ măng.

Mẹ ơi !
Có nhiều khi một mảnh bom
Chi bé như hạt sạn mẹ sàng văng ra quanh cối
Vậy mà chúng dễ dàng cướp đi
Những chàng trai mười tám tuổi
Những chàng trai yêu đời
Những chàng trai mắt nhắm rồi miệng hãy còn tươi.

Mẹ ơi !
Con đã qua bao mùa chiến dịch
Đói, khát, gian khổ, hy sinh
Nhưng tất cả đều có thể quen
Chỉ riêng mỗi lần nhìn thấy xác người chết
Là đêm ấy con không tài nào ngủ được
Mắt nhắm lại thấy
Những xác người còn tươi
Những xác người đã thối
Có xác còn vẹn nguyên
Có xác cụt đầu, mất tay, mất chân…

Nơi chiến địa ngùi ngùi tử khí
Ruồi nhặng từng bầy
Đẻ trứng vào những vết thương!

Những  năm chiến tranh
Ngày mỗi ngày các báo đưa tin
Khi diệt được mấy trăm
Khi  diệt gọn  tiểu đoàn
Nhiều ngườỉ đọc tin mà chẳng biết chiến tranh ác liệt!

Nhưng nếu chỉ một lần nhìn thấy ven rừng độ mươi xác chết
Hẳn họ cũng đêm về nằm nói mớ như con!

Đau thương: Chiến tranh!
Tang tóc: Chiến tranh!
Nhưng mẹ ơi !
May thay !
Chiến tranh không phải chỉ có thế!

Chiến tranh còn một vẻ mặt khác
Đó  là vẻ đẹp của con người
Những con người
Hiền lành và giản di
Khi Tổ quốc lâm nguy
Họ biết sống và biết dâng mình cho tổ quốc!

Nhiều đồng đội của con
Đã chiến đấu và hy sinh
Nhiều người thành anh hùng, dũng sĩ
Nhưng cũng có nhiều người ngã xuống vô danh!

Họ chưa biết đến hòa bình
Chưa được vẫy cờ, hò reo ngày chiến thắng
Đồng  đội đắp cho họ
Một nấm mồ giữa rừng hoang vắng
Khi đơn vị về xuôi
Khi  xe tăng ta ào vào thành phố
Con những muốn hô lên:
- Rằng chiến công này là thuộc về họ!
- Rằng chiến công này thuộc về những đổ máu hy sinh!


)
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét