Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

20/11/15

ANH Ở GẦN BIỂN LẮM


Lê Huy Mậu

Nhà anh gần biển lắm
Em có về ngóng biển với anh không?
Để anh khoe em với những người bạn sóng
Nhũng người bạn ồn ào nhưng tốt bụng
Những người hát bè trầm trong dàn nhạc Đại dương
Em có về thăm biển với anh không?
Để anh bảo biển tặng em chiếc khăn thăm thẳm
Để em lau những ưu tư phiền muộn
Để em bay cùng anh bằng đôi cánh trùng khơi
Biển ban mai hiền lắm em ơi!
Biển có phép màu
Lau trần gian bụi bặm
Phút đại dương sinh hạ thần ánh sáng
Em có về bế ẵm với anh không?


Thơ tặng em Cao nguyên từ người hát bè trầm trong dàn nhạc Đại dương. Cũng lãng mạn và thi vị thật. Từ nơi mênh mông sóng vỗ lại ngóng lên cao xanh, nơi có những Sôpranô, Teno cao nguyên chói chang cao vút bazan. Lời gọi mời như thực như mê. Dạo đầu là em có về ngóng rồi về thăm và cuối cùng là em có về bế ẵm với anh không?. Ý định quá rõ ràng cho cuộc hôn phối giữa Đại dương và Cao nguyên. Một hôn phối có mầm sống chứng nhân sáng chói.
Thơ tình Lê Huy Mậu lành hiền thật thà. Cái khoa trương chỉ là sự mượn cái vốn có, vốn dĩ vĩ đại của thiên nhiên của biển nơi anh đang sống. Anh khoe rằng biển ban mai hiền lắm em ơi!
Ngần ấy thứ tung vào không gian sáng trong, chúng bay trên đôi cánh của những lời tỏ tình. Bao giờ thì có hồi âm để có cuộc hôn phối giữa đại dương và cao nguyên? Để có cả phút giây hạnh phúc sinh hạ thần ánh sáng, vị thần thần của hạnh phúc.
Dân tộc Việt có một cuộc chia ly lớn nhất trong lịch sử loài người, cuộc chia ly giữa Lạc Long Quân và Âu Cơ. Năm mươi người con trai theo mẹ lên rừng. Năm mươi người theo cha xuống biển. Năm mươi người trong dàn bè trầm âm giai thì thầm của biển ban mai phẳng lặng. Âm giai Lạc Long.
Chọn là một trong năm mươi nhưng không phải là hữu hạn người tham gia. Cái bè trầm kia là muôn vàn sinh sôi sau cuộc ly hôn vĩ đại ấy. Vậy là nhà thơ lại coi mình là một trong muôn vàn để cùng tấu khúc tỏ tình với cao xanh.
Chưa thấy ai viết về sự đoàn tụ của một trăm anh em bách Việt sau cuộc chia ly ngày ấy. Đại dương vẫn muôn trùng sóng vỗ. Cao nguyên vẫn vời vợi xanh. Lời mời của Lê Tiên sinh trong bài thơ này như đại diện phía biển khơi gửi tới cao xanh. Thông điệp có khăn thăm thẳm lau ưu tư, có phép màu bay trên đôi cánh trùng khơi. Và chiếc khăn thăm thẳm kia lau cả trần gian bụi bặm, chật chội hạt bụi người.
Vậy thì hà cớ gì mà không về với biển. Biển sinh hạ thần ánh sáng. Biển ban mai thật hiền. Làm gì phải đắn đo, băn khoăn, ta về thôi, về với biển hiền hoà.
Thơ Lê Huy Mậu giàu triết lý. Mạch ngầm chầm chậm chảy dưới con chữ đã bao hàm nhiều điều của cõi nhân gian. Có lẽ những điều ấy khó có thể diễn đạt bằng ngôn từ. Chỉ cảm nhận, cầm lòng vậy, bằng lòng như vậy. Anh ở gần biển lắm/ Em có về bế ẵm với anh không?
Lời thơ anh như một đợi chờ. Đợi chờ Apôlông, tôi nghĩ thế.


Ngày 16/9/2011_Vân Đình Hùng
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét