Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

27/10/15

MẤY KHÚC BÔNG PHÈNG VỚI LÊ HUY MẬU

Khôi Vũ


YÊU “ĐẠI TRÀ”

Nhà thơ ơi, sao ông yêu lắm thế?
Em của ông
Lúc ở Hà Nội, khi ở Vinh
Là cô bán quán, là em gái quen làng cũ
Trên tàu cánh ngầm, trong cả... giấc mơ
Dù sao vẫn không quên “em” là bà xã
Yêu như thế thì quá đã (mà lại an toàn)...
Dân văn xuôi thường “thiếu gì viết nấy”, ông có biết không?
Có điều tôi lại không nghĩ rằng ông thiếu tình yêu... (Chắc nhà thơ khác nhà văn chỗ này?)
Ôi! Hạnh phúc xiết bao khi chờ đợi
Khi ta chờ tiếng nói của người yêu.
Tôi xứng đáng
Bởi vì tôi đã cháy
Trong mắt em
Ngay phút gặp đầu tiên...!
(Trích trường ca)

THƠ TÌNH ĐÂU CHỈ VỚI EM

Nhà thơ viết bài thơ “Mời em cạn nửa chén tình”
Nhan đề này cũng được chọn cho cả tập thơ
Thì đúng thế:
Vì ai mặc áo len đan chật
Để anh bổi hổi lạnh vun đầy
(Thơ xuân viết ở Nội Bài)
Chỉ biết đêm không em
Đà Lạt buồn biết mấy
(Đà Lạt)

Nhưng còn hơn thế.
Cả một bài thơ nói về tình yêu với thủ đô, cho dù vẫn có “Em sang nhất và tôi sang nhất / Cũng anh Pha, chị Dậu mà thôi!”, thì cái tình chung vẫn vượt lên:
Tôi có trong đời nửa cuộc chiến tranh
Hà Nội cho tôi một địa dư đăng lính
Tôi như viên đạn được bắn vào mặt trận
Đâu dám mong khẩu súng nhớ mình!
(Hà Nội và tôi)

Thêm tình yêu với mẹ, thật thà mà xúc động:
Suốt đời mẹ tảo tần
Bằng đôi chân nứt nẻ
Sao ngày ấy con không nghĩ tới điều này
Đưa mẹ mình đi máy bay
Một lần cho biết
(Bay)

Chưa hết, còn có cả sự đồng cảm với một mỹ nhân phương xa:
Nếu có thể dựng lại tượng đài Phan Kim Liên
Cho tôi góp đến chữ cuối cùng tôi có
(Phan Kim Liên)

Biết rồi nhà thơ ơi. Ông gọi tập thơ của mình là “tập thơ tình” theo cái nghĩa chung nhất của tình yêu.


BÀI THƠ TÔI THÍCH

Tôi viết văn, không làm thơ (Tuy thỉnh thoảng cũng viết một bài... văn vần).
Nên lười đọc thơ là một, chỉ đọc bài nào được bạn bè hoặc chính nhà thơ... giới thiệu là hai (gồm cả tập thơ).
Thứ ba: chỉ đọc hết bài nào mình thích, chỉ nhớ những câu nào mình ưng.
Như trong tập thơ tình này của Lê Huy Mậu, là bài “Gấy Nghệ”, là mấy câu:
Con gấy Nghệ xinh...
Nhưng chỉ chẳng dịu hiền!
Có lẽ tại gió Lào nên âu yếm cũng cong vênh

Ông nhà thơ đừng vội khoái chí! Chỉ là tôi thích (ý kiến cá nhân ngoại đạo), chứ chưa chắc đã được các bạn thơ khác khen hay!
À, mà hình như tình yêu thường bắt đầu từ “tôi thích” thì phải?


BÔNG PHÈNG Ư?

Bài “Ca dao em và chơi”, nhà thơ viết:
Bây giờ tôi chỉ rong chơi
Bông phèng tiêu nốt một đời long đong

Nhìn qua thì có vẻ như thế thật.
Nhưng tôi chắc rằng không đúng thế.
Bông phèng ư? Khi cả một tấm lòng thấm đẫm tình yêu của nhà thơ đau đáu với cuộc sống, đất nước, con người...
Bông phèng ư? Khi tuổi U70 đã đủ, dã an mọi bề, vẫn viết nên những câu thơ đánh đu giữa khen chê thị phi và được mất...

“Bông phèng tiêu nốt một đời long đong”. Tôi tin là nhà thơ chỉ tự trào mà viết thế!


K.V
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét