Lê Huy Mậu
Tôi có người bạn vong niên học giỏi, thơ hay, tuổi trẻ nhiều mộng ước
Bấy giờ tổ quốc đang có hoạ xâm lăng. Anh hăm hở xếp bút nghiên lên đường diệt giặc.
Súng trong tay. Ngọn bút trong tay. Anh chiến sĩ một lúc hai mặt trận.
Người như anh ngày ấy thật nhiều. Anh lẫn vào đám đông. Anh lẫn vào thờiđại. Ta gặp anh dễ như gặp chính mình.
Xin lỗi anh! Là tôi giả dụ - nếu ngày ấy anh hy sinh - tôi và chúng ta đã liệt anh vào hàng những tài năng liệt sĩ như Nam Cao, Chu Cẩm Phong, Ca Lê Hiến…
Tôi một người hiểu và quý trọng anh nhưng lại luôn phấp phỏng lo cho anh bởi trái tim anh không biết đập cho mình.
Đường đã rộng. Phẳng bằng. Lại có đa phương tiên lưu thông sao anh phải lầm lũi tự minh đi trên con đường mình tự chọn?
Lòng tốt của anh. Cái tốt đẹp của anh thường gặp phải những cạm bẫy, mưu mô đang rình nấp trong những trái tim người.
Và liên tục anh mắc những sai lầm của lòng tốt. Và sự hèn nhát trong bạn, trong tôi khiến ta ngại ngần anh
Giờ thì anh đã về ở ẩn trong rượu. Tôi bật thành thơ từ tiếng thở dài anh!
Muốn hỏi- lòng tốt tự nó có thể tồn tại hay phải kèm theo một điều kiện gì chăng? Như một vài nguyên chất trong tự nhiên chỉ tồn tại đựoc trong một tạp chất nào đó?
Tôi làm thơ tôi gửi con người. Lòng tốt trong bạn trong tôi ai chảng có. Lòng tốt thật nhiều sao phải sợ những mưu mô?
Xin cho tôi được gửi một lời cảm thông về những sai lầm của lòng tốt. Tôi cũng xin người rộng lượng cảm thông khi lòng tốt phạm sai lầm…!
1-3-08
L.H.M
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét