Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

28/9/15

Em quê Thái Bình

Lê Huy Mậu

Em quê Thái Bình!
Tôi nghe câu nói này từ lâu lắm
Giữa Hà Nội- Thủ Đô
Em chân chất quê mùa!
Người thấp đậm và nước da sẫm nắng
Chỉ giọng nói là nhẹ nhàng ngọt lịm
Ám mãi vào tôi suốt mấy chục năm ròng!

Ảnh sưu tầm














Em quê Thái Bình!
Em mê hát dân ca từ tấm bé!
Tiệc nhà hàng toàn khách sang trọng cả
Em hát chèo, em hát chầu văn
Em hát dân ca Quan họ Bắc Ninh…
Rượu say quá tôi quên mất tên người ca sỹ!
Bẵng đi khá lâu
Tôi bỗng nhận được một băng đĩa
Một băng đĩa tự làm- băng đĩa  hát dân ca!

Tôi đã đến quê em Hưng Hà
Vào đúng dịp rằm tháng giêng lễ hội
Cầu Tân Đệ hai phía xanh đồng bãi
Nón trắng nhấp nhô bên mạn Thái Bình
Lúa!
Và mênh mông lúa trải tháng giêng xanh
Người nhạc sỹ bạn tôi lơ đãng
Tôi đâu biết bấy giờ anh đang làm một phép tính cọng
Cọng  điệu chèo vào đồng lúa  quê em
Thành bài hát Thái Bình!

Em hát không hay, nhưng em mê hát!
Tôi nghe câu này đến mấy lượt, từ em
Một ca sỹ không chuyên, một băng đĩa tự làm
Sao tôi quý cái tình em đến vậy!
Sao tôi nghe đến lần nào, cũng thấy
Giọng con gái Thái Bình hiền dịu, nết na
Tôi yêu em như yêu khúc dân ca
Như yêu Thái Bình khổ nghèo nhưng tình nghĩa!

Có nhiều lúc tôi thấy mình đến lạ!
Yêu mến một vùng quê chỉ qua có một người
Luyến nhớ một con người chỉ từ một giọng nói thôi!

Em quê Thái Bình!
Tôi đã nghe câu nói này từ lâu lắm!
Từ giữa lòng thủ đô Hà nội
Ôi cái giọng Thái Bình như có bùa có ngãi
Ám vào tôi gần trọn cả cuộc đời
Ôi cái giọng Thái Bình dễ thương lắm người ơi!

                                    11/6/2013
L.H.M 
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét