Quá nửa đời phiêu dạt Tôi lại về úp mặt vào sông quê Ôi con sông dạt dào như lòng mẹ Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn... (trích Trường ca THỜI GIAN KHẮC KHOẢI - Lê Huy Mậu)

29/9/15

BAY

Lê Huy Mậu





Như không phải máy bay
Mà chính mình vừa cất cánh
Từ đường băng dài ngót sáu mươi năm

Cao hơn lũy tre làng
Cao hơn đỉnh Kim Nhan
Cao hơn cả cánh diều tuổi thơ lên cao nhất…

Mẹ ơi!
Khi ngồi trên máy bay
Gặp những bà cụ già như mẹ ngày xưa
Con ân hận đến trào nước mắt!

Suốt đời mẹ tảo tần
Bằng đôi chân nứt nẻ
Sao ngày ấy con không nghĩ tới điều này
Đưa mẹ mình đi máy bay một lần cho biết
Đành thì ngày ấy con nghèo
Nhưng chẳng có cái nghèo nào không vượt được
Trước những đứa con hiếu thảo với mẹ mình!

Bay!
Cảm giác như mình đang  đứng yên một chỗ
Chỉ thời gian là chuyển động mà thôi

Bay!
Cảm giác như bầu trời
Cái làm nên gió mưa bão lụt
Nghìn triệu năm ám ảnh những kiếp người
Bao nỗi lo toan mẹ ngóng trông trời
Trời của mẹ thấp lắm mẹ ơi
Con ở trên gió mưa bão lụt của mẹ rồi
Nhưng nhớ thương thì vẫn trên mặt đất
Chẳng có gì thần thánh  ở  trên đây!


Bay!
Có cảm giác như mình sang lên một tý
Dù chỉ bay bằng vé hạng phổ thông
Không thể nhớ những người bay cùng chuyến
Nhưng nhớ những sân bay mình đáp xuống mỗi lần
Mẹ ơi!
Xưa con xa nhà nghĩa là xa quê hương
Giờ con  biết thêm cả xa Tổ quốc!


Bay!
Không có đầu bên kia đón đợi
Những chuyến ra đi và những chuyến trở về
Bình thường như buổi cày, buổi cấy
Chỉ khác cánh đồng mình canh tác những buồn vui!

Bay!
Hôm nay
Hình như mình hồi hộp
Chỉ một ngóng trông như thế cũng nhiều rồi
Chỉ như thế cũng làm nên thao thức
Hà nội ơi!
Em có ngóng tôi không?
                             L.H.M
                                                       
Bình luận bằng Blogger
Bình luận bằng Facebook

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét